♥11A1♥ THPT ĐA PHƯỚC ♥ WE ARE ONE
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

♥11A1♥ THPT ĐA PHƯỚC ♥ WE ARE ONE

Forum của cộng đồng member 11a1 THPT Đa Phước
 
Trang ChínhTrang Chính  PortalPortal  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 HỢP ĐỒNG YÊU(5)_KENG

Go down 
Tác giảThông điệp
white_iris_33

white_iris_33


Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 13
Điểm + Điểm + : 0
Birthday Birthday : 01/12/1993
Join date : 14/04/2010
Age Age : 30
Đến từ Đến từ : 11A1 THPT Đa Phước

HỢP ĐỒNG YÊU(5)_KENG Empty
Bài gửiTiêu đề: HỢP ĐỒNG YÊU(5)_KENG   HỢP ĐỒNG YÊU(5)_KENG EmptyTue Apr 20, 2010 3:51 pm

Tối hôm đó chị nói với tôi gián đoạn hợp đồng một tuần, vì cần phải tập trung vào một số công việc. Tôi thấy hơi buồn vì suốt cả một tuần dài sẽ không được gặp chị lần nào cả, nhưng giữa chúng tôi chỉ là một trò hợp đồng nên không thể gây ảnh hưởng hay can thiệp đến cuộc sống và công việc của đối tác. Chị dùng cái giọng nũng nịu đáng yêu của mình để an ủi tôi: “Sẽ bù thêm một tuần nữa mừ. Ngoan nhé!”. Ừ thì ngoan, chị là chị, còn tôi chỉ là một cậu trai nhỏ nhít, nên tôi phải ngoan ngoãn nghe lời chị.
Một tuần không gặp. Bắt đầu từ thứ Hai, tôi luẩn quẩn những ý nghĩ về chị. Đến thứ Ba, trước khi ủ mình vào cơn ngủ, tôi không chịu đựng được cái hạn định đến tận tuần sau mới lại được gặp chị, tôi băn khoăn cầm mobile bấm tin nhắn: “Người iu ơi! Tối mai đi xem film nhé!”. Mãi một lúc chị trả lời: “Ừa, coi film xả stress cũng được”.
Tôi đến đón chị sau hai ngày cách mặt, cảm nhận yêu thương trong tâm khảm sống động cựa mình. Tôi chỉ nghĩ mình đang dần thích chị, thứ tình cảm ngây ngô khi vừa qua tuổi dậy thì phát triển rất nhanh. Tôi vẫn còn là một cậu trai, tôi chưa hề là một người đàn ông. Nên tôi không hiểu chữ Yêu của một con người đã trưởng thành phải bao hàm những gì? Thực tình từ khi xác nhận bản hợp đồng với chị, trong tôi nảy sinh nhu cầu muốn được gần gũi, rất rõ ràng và luôn thôi thúc.
Rồi đúng như lời đùa giỡn của chị, tuần thứ hai của bản hợp đồng chúng tôi gặp nhau 3 lần, cùng thưởng thức những thú vui giản đơn như bao cặp tình nhân: ăn uống, bát phố, cafe, nghe nhạc, xem phim, hát karaoke,… đi từ A tới Y, chỉ thiếu khoản Z. Chiều chủ nhật, khi đang ngồi trong một quán trà, tôi gục đầu vào vai chị than buồn ngủ. Chị ngồi bất động để tôi dựa vào nhưng nghe rõ từng tiếng thở êm mượt như một làn gió đêm. Tôi thao thức không ngủ nổi, thì thầm vào tai chị: “Chúng mình đi chỗ nào đó kín đáo hơn được không?”. Chị ngước nhìn qua ngoài ô cửa kính, gió thổi tán lá cây bay phần phật: “Hình như trời đang mưa mà!”. Giọng nói của tôi chuyển xuống tông biểu cảm: “Thì mặc áo mưa… đồng ý đi nha!”. Tôi ghé sát vào tai chị, phả vào đó những hơi thở ấm nóng, ham muốn, nhưng nụ hôn bắt đầu vờn trên má chị, khi bàn tay đặt nơi bờ vai cảm nhận được những lớp gai ốc nổi chìm. Tôi bắt đầu hôn lên môi chị, có lẽ vì muốn kích thích. Chị uyển chuyển đáp lại sự tiếp xúc của tôi, những ngọt ngào tan nơi đầu lưỡi thấm sâu từng tế bào. Những bấu víu như tiếng nói của bản năng nơi bàn tay bám chặt của chị, tôi cố thả những lời rủ rê êm ái nơi vành tai, đã quá gần gũi nhau, nếu chị từ chối hẳn rằng tôi sẽ rất thất vọng. Năn nỉ ỉ ôi mãi, chị miễn cưỡng đứng dậy: “…thì đi!”. Tôi hồ hởi chạy thẳng ra một tiệm thuốc, ngượng ngùng nói đi mua áo mưa.
Lần đầu tiên chường mặt tố cáo mình làm một chuyện tế nhị nên tôi lần khần không dám ngỏ lời với người bán thuốc, khi họ còn đang bận trao đổi với vài khách hàng. Chị đứng ngoài cửa, thấy tôi lóng ngóng một lúc lâu mà chưa dám mở miệng yêu cầu mình cần mua gì. Chị bước vào nheo mắt nhìn tôi, lắc lắc đầu, rồi nói với người bán thuốc: “Cho em một hộp Durex đi!”.
Trên đường đi, chị bấu tay nơi eo tôi, thắc mắc: “Đó là một việc làm xã hội khuyến khích, tại sao em lại ngượng nhỉ?”, tôi thật thà: “Em chưa bao giờ đi mua thứ này cả!”. Chị nói đầy vẻ hiểu biết: “Khi gấp gáp thì nên chạy ra hiệu thuốc, còn bình thường mua sẵn để phòng hờ thì có thể vào các cửa hàng chăm sóc sức khỏe như Medicare hoặc vào siêu thị cũng được. Lần sau thoải mái và tự nhiên như chị ấy, đừng có ngại nữa”.
Tôi đi vô định mấy vòng thành phố rồi mới dám dừng xe trước cửa một khách sạn với nét mặt bỡ ngỡ. Lấy phòng và chốt cửa lại một cách cẩn thận, tôi nằm xoài ra giường, chị hồn nhiên nghịch cái remote TV. Vòng cánh tay rắn rỏi qua ngang bụng chị, tôi kéo cơ thể mềm mại đó về phía mình. Chị quay lại, nhăn mặt: “Em đi tắm đi kìa!”. Tròn mắt lên tôi hỏi: “Thế chị có tắm không?”. “Có chứ!”, làn môi hé ra một câu trả lời nhanh như chớp mắt. “Chị có tắm cùng em không?”, “Không! Em tắm trước đi!”… Tôi đi tắm, hình dung lại những cảnh nóng trong các bộ phim tình cảm, cách hành xử của nhân vật nam,… Đứng trước tấm gương soi lại thân thể ướt lóng lánh nước của mình, tôi hồi hộp, run run. Lần đầu tiên của một người con trai khác gì với một người con gái? Tôi không biết và tôi đang bắt đầu lần đầu tiên của mình trong một không gian lạ lẫm với một đối tác già dặn, quá hiểu biết. Như một sự học tập, như một cuộc phiêu lưu tình ái, như tôi và chị trong một bản hợp đồng tình yêu,…
Bước ra khỏi phòng tắm với chiếc khăn trắng quấn quanh bụng, tôi nhào đến bên chị. “Eo ôi, em chẳng chịu lau khô người gì cả, ướt quá! Thôi chị cũng đi tắm đây!”, chị đẩy tôi qua một bên và bước xuống, cánh cửa phòng tắm sập lại, tôi tưởng tưởng lúc chị bước ra, mong manh ướt, và cũng với chiếc khăn tắm màu trắng quấn ngang ngực, lúc đó tôi sẽ phải làm gì? Thụ động hay chủ động? Với một người giàu kinh nghiệm tình trường như chị, thì kiên nhẫn sẽ không nằm ở phía tôi. Tôi căng thẳng cực độ khi tiếng nước trong phòng tắm ngừng chảy, chị bước ra như trong hình dung của tôi, bẽn lẽn ngồi ở mố giường, hai chân không chạm đất lắc lư để những giọt nước còn bám vào da thịt rụng xuống. Một tuyệt phẩm của tạo hóa hiện diện trước mắt, gợi mở, thôi thúc bản năng đàn ông chưa từng thức dậy sau hơn hai chục năm tôi sinh ra trên đời. Tôi nhỏm dậy, bế thốc chị lên đặt nằm ngay ngắn giữa chiếc giường rộng, rồi vục mặt vào làn da mịn màng mát như nước hồ thu của chị. Những chiếc khăn được gỡ ra, căn phòng tối chỉ còn loang loáng những khối ánh sáng nhập nhoằng xuất phát từ kênh FTV với từng bước chân sải dồn dập trên sàn catwark, một điệu nhạc dance gấp gáp và hai con người gấp gáp nhào vào những nhịp yêu.
Mọi chuyện diễn ra đúng quy luật tự nhiên, sau cảm giác thăng hoa tôi ôm gọn chị trong vòng tay mình, vuốt ve làn da mướt mịn và khuôn ngực mềm mại. Tôi thủ thỉ rằng nó thật đẹp, lời chị thoảng như gió: “Đáng tiếc là cái gì đẹp lại thường rất ngắn ngủi…”. Tôi không hiểu chị muốn phủ nhận hay cảnh báo điều gì, chị vẫn luôn thể hiện cách nghĩ bi quan về cuộc đời, phải chăng chị muốn nói rằng chuyện phiêu lưu tình ái của chúng tôi ngắn ngủi, sẽ sớm kết thúc. Thề với lòng, còn yêu thương chị được tôi sẽ vẫn yêu thương, vì chị là người phụ nữ đầu tiên trong cuộc đời tôi, nhưng lại không xuất phát từ tình yêu. Chúng tôi đến với nhau, nhanh gọn qua một con đường tắt.
- I’m a man! – tôi nói với chị câu đó bằng một giọng điệu hóm hỉnh – Từ giờ không còn là boy nữa roài!
- Chị không tin lắm đây là lần đầu của em. – ôi, phụ nữ sao đa nghi quá, tôi nghĩ có lẽ mọi việc diễn ra quá suôn sẻ khiến chị không tin rằng ngày hôm nay tôi mới thực sự trở thành đàn ông.
- Vậy chắc là em có năng kiếu làm phi công bẩm sinh rồi! – cố trêu chọc để dẹp đi nỗi hoài nghi của chị, chẳng lẽ tôi phải ngu ngơ không biết gì để chị dạy cho từng chút một thì những gì tôi nói chị mới cho rằng đúng. Sao chị không chịu hiểu tôi đã hai mấy tuổi đầu nhỉ.
- Lần đầu, lần sau thì quan trọng gì nhỉ? – chị giấu mặt dưới cánh tay tôi phảng chút âm hưởng buồn – chúng mình là chị em mừ!
Ừ thì là chị em, tôi cũng chưa có bất cứ một dự tính nào dài lâu với một người như chị, bởi cuộc đời còn quá dài phía trước. Dù rằng tôi rất thích chị đi chăng nữa. Sau một năm quen nhau và 2 tuần làm người yêu, tất cả những điều không tưởng giữa chúng tôi đã xảy ra, nên chẳng ai dự đoán trước được tương lai. Tạm thời cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên hẳn rằng sẽ tốt nhất.
Chúng tôi ở lại khách sạn vài giờ, đến khi chị kêu đói bụng thì rời khỏi đó đi ăn uống. Tâm trạng tôi hỗn độn, mệt mỏi – phấn khích. Nhưng chị có vẻ rất bình lặng, ăn như cũ, uống như cũ và nhìn tôi bằng đôi mắt cũ, như thể những gì vừa xảy ra chẳng hề quan trọng hay làm xáo trộn mối quan hệ của chúng tôi. Có một người phụ nữ gần gũi mình mà không níu kéo, ràng buộc hoặc làm ảnh hưởng đến bất cứ điều gì trong cuộc sống của mình cũng tốt. Tôi còn quá trẻ để phải dậm chân tại duy nhất một mối quan hệ nào đó. Tất cả tôi trao vào tay số mệnh.
*
Sang tuần thứ 3, đã không như trong dự kiến của chị, chúng tôi vẫn dịu dàng và đầy mật ngọt, dù đôi khi tôi định qua đón chị đi chơi thì nghe chị trả lời điện thoại đang bận đi đâu đó với ai đó.
Chị hỏi tôi trên YM:
- Nếu thấy chị đi ngoài đường và đang ôm một người khác thì em có ghen không?
- Uhm… Còn tùy hoàn cảnh lúc đó như thế nào nữa… nhưng chắc là sẽ không vui.
- Chị chỉ muốn biết em có ghen hay không thôi!
- Vậy thì CÓ. Được chưa nè người yêu!
- Hì, được rồi!
Đó là người con gái tôi từng ôm ấp, cưng chiều, tôi đặt một phần tình cảm của mình vào đó, lẽ nào lại có thể bình tĩnh nhìn thấy người ta vòng tay ôm một thằng khác. Đàn ông vốn rất ích kỷ. Tôi lại càng ích kỷ hơn, khi chị là người đầu tiên trong cuộc sống đàn ông của mình. Nhiều lúc chị và tôi nói những câu chuyện vu vơ trên cửa sổ windows, chị luôn ẩn ý vào đó bản chất mối quan hệ giữa chúng tôi, như lối so sánh thường ngôn: chị không phải là cơm, không phải là phở, mà chị là một thứ cháo – đó là một cách thức của cơm nhưng không ăn thường xuyên được. Đơn giản vậy đó! Nhưng rõ ràng suy nghĩ của chị rất phức tạp cho vấn đề quá đơn giản này.
Chị vẫn thường xuyên dựa vào tôi một cách mềm yếu, nhưng lơ đễnh hơn nhiều. Trước đây mỗi khi chúng tôi muốn chạm vào nhau, đều phải mất một khoảng thời gian thăm dò đối phương, nhưng đến giờ điều đó là rất tự nhiên. Khi người ta tin tưởng vào điểm tựa của mình, họ dựa dẫm theo một quán tính không chút hồ nghi, phòng hờ. Dường như nơi chị có một niềm tin dành cho tôi – một niềm tin tàng hình nhưng lại tỏa thân nhiệt cho ta cảm nhận được. Cái trò hợp đồng mờ nhạt dần trong tôi và một thói quen được hình thành: tôi muốn được ở bên cạnh và chiều chuộng những sở thích của chị. Tôi không muốn gọi chị bằng “chị” mà thay thế vào đó bằng danh xưng “người yêu”, bắt đầu quen với những nickname dễ thương như của những người yêu nhau. Song chúng tôi với nhau vẫn không hẳn là tình yêu – một mối quan hệ lửng lơ, nhập nhằng.
*
Tuần cuối cùng, cho cái bản hợp đồng đáng ghét, tôi lờ tịt đi. Coi như mình đã quên hoặc chưa bao giờ bắt đầu từ nó. Suốt tuần chị cũng thản nhiên không nhắc gì tới việc kết thúc hay gia hạn cả. Tình cảm giữa chúng tôi vẫn mặn nồng, và có lẽ cả hai chẳng ai muốn thoát ra khỏi cuộc chơi này cả. Và cho đến cuối ngày Chủ nhật, sau giây phút gần gũi nhau, chúng tôi chờ ngày trôi bình yên trong một quán cafe tĩnh lặng, chị nói với tôi: “Đến lúc kết thúc rồi nhỉ?”. Tôi giật thót mình: “Kết thúc cái gì cơ?”.
- Những gì chúng ta dự tính lúc đầu.
- Người yêu muốn nói đến hợp đồng tình yêu sao? Gia hạn tiếp đi ha!
- Có lẽ không được. – thoáng ngập ngừng trên đôi mắt buồn của chị – Chị sắp đi xa thành phố một thời gian, để làm một số việc, chưa biết lúc nào sẽ quay lại nữa. Nên phải… kết thúc thôi!
- Người yêu sẽ đi đâu cơ? – Tôi khá choáng váng với ý định của chị, lẽ nào cái hạn định một tháng nằm trong kế hoạch của chị rồi sao? – còn công việc thì sao?
- Chị nghỉ việc. Em hiểu là nghề chúng ta làm luôn phải refesh bản thân bằng cách thay đổi công việc mà. Lần này chị muốn refesh cuộc đời của mình.
- Em hỏi thật chị nha! Trong gần một tháng qua tình cảm chị đối với em là gì?
- Chúng ta bắt đầu từ hợp đồng tình yêu mà. Mọi bản hợp đồng đều cần thanh lý, nếu không chúng ta sẽ phạm luật. Chị thích em, nên đã chọn con đường tắt cho tình cảm của mình, nhưng em còn quá trẻ để có thể đi cùng chị ở những chặng đường sau…
- Em không hiểu chị đang nói gì cả! – Tôi bắt đầu cảm thấy khó khăn, nơi cổ họng nghèn nghẹn – Chúng ta đã rất vui phải không? Vậy tại sao chị lại muốn kết thúc sớm như thế?
- Phải kết thúc vì chị phải đi. Bởi có những việc chị cần phải làm rất gấp, nếu để muộn chị sẽ không thực hiện được nữa.
- Em đi cùng chị được không?
- Mỗi người có một cuộc sống, và mình phải làm vài việc cho chính cuộc sống của mình mà không thể nhờ người khác can thiệp được. Hơn hết chị hiểu là mình cũng không là gì quan trọng với em cả.
- Tại sao lại không quan trọng? Chị có biết em vẫn gọi chị là “người yêu” không? – ngữ điệu của tôi phát ra thảm thiết – Chị có biết em coi chị như thế nào trong lòng mình không?
- Chị em mình biết nhau hơn một năm rồi nhỉ? Một năm qua em yêu ai thích ai đều kể cho chị nghe, nên chị hiểu cảm xúc hiện tại của em mà. Lòng em sẽ nhanh lắng xuống, bình an như đối với các cô gái trước đây thôi. Sau hôm nay chúng ta không gặp nhau nữa nhé!
- Với em chị khác họ hoàn toàn, chúng mình đã thuộc về nhau và em không muốn chị ra đi như thế!
- Ngoan nào! Ý niệm là do chúng ta áp đặt mà thành. Rồi em cũng sẽ thuộc về những người khác mà vẫn phải chia tay thôi. Vì đường đời của em còn rất dài.
- Em chỉ kém chị có vài tuổi, chẳng lẽ đường đời của chị ngắn hơn? Chẳng lẽ chúng ta không đi cùng được nữa?
- Ngộ nhận! – tự nhiên chị hết mềm mỏng, âm điệu cao hơn và có phần gắt gỏng – Nói thực là một tháng qua chị thấy mình không hợp nhau cho lắm. Nên chị không muốn tiếp tục nữa. Chị không muốn căng thẳng, nhưng nói nhẹ nhàng hoài mà em không hiểu. Chúng ta kết thúc. Vậy thôi!
Chị đứng dậy, rời khỏi ghế ngồi, dường như định bỏ về. Tôi hoảng hốt giật tay chị lại. Cúi mặt nói: “Để em đưa chị về!”. Ai đó đã từng nói: Phụ nữ như thành yếu, dễ chiếm mà khó giữ, quả thật rất đúng. Nếu thực chị muốn ra đi, tôi cố giữ cũng không được. Lòng tôi đau, tim tôi xót, và ý nghĩ của tôi buồn nản vô cùng. Nhưng chị lạnh như một tảng băng, không ôm tôi nữa, không dựa vào tôi nữa, không nhìn tôi âu yếm mỗi lúc chia tay nữa, chị xoay lưng bước vào nhà một cách nhanh gọn. Một nhát chém rất ngọt qua cuộc đời tôi.
Về Đầu Trang Go down
 
HỢP ĐỒNG YÊU(5)_KENG
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Những cuộc tình chia lìa chầm chậm-KENG
» Hợp đồng yêu (1)
» HỢP ĐỒNG YÊU(3)_KENG
» HỢP ĐỒNG YÊU(4)_KENG
» HỢP ĐỒNG YÊU(2)_KENG

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
♥11A1♥ THPT ĐA PHƯỚC ♥ WE ARE ONE :: Welcome to 11a1's 4rum :: Học Tập :: Khoa Học Xã Hội :: Văn :: Truyện ngắn-
Chuyển đến