♥11A1♥ THPT ĐA PHƯỚC ♥ WE ARE ONE
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

♥11A1♥ THPT ĐA PHƯỚC ♥ WE ARE ONE

Forum của cộng đồng member 11a1 THPT Đa Phước
 
Trang ChínhTrang Chính  PortalPortal  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 HỢP ĐỒNG YÊU(4)_KENG

Go down 
Tác giảThông điệp
white_iris_33

white_iris_33


Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 13
Điểm + Điểm + : 0
Birthday Birthday : 01/12/1993
Join date : 14/04/2010
Age Age : 30
Đến từ Đến từ : 11A1 THPT Đa Phước

HỢP ĐỒNG YÊU(4)_KENG Empty
Bài gửiTiêu đề: HỢP ĐỒNG YÊU(4)_KENG   HỢP ĐỒNG YÊU(4)_KENG EmptyTue Apr 20, 2010 3:49 pm

Ngày thứ ba, “máy bay” của tôi đòi đi nghe nhạc mà không phải trong phòng trà. Ghé qua sân khấu Cầu Vồng thấy quy tụ khá nhiều sao nên tôi mua vé và cùng chị chọn một chỗ ngồi ngắm dân tình nhốn nháo lượn lờ khi chưa đến giờ diễn. Sân khấu ngoài trời, ngộn ngộn người, tôi hỏi chị có nóng không để mua quạt giấy, chị tỉnh bơ: “Nóng. Nhưng chị không biết quạt đâu, em phải quạt cho chị cơ!”. Nếu không hợp đồng làm người yêu chắc còn lâu á! Song tôi lại rất vui vẻ ngồi hầu quạt chị. Đúng là con trai thằng nào cũng sẽ chết vì gái hết, nên chẳng ngoại trừ tôi. Đây là lần đầu tiên tôi cùng một người khác giới đi xem ca nhạc kiểu như thế này, và tôi thấy không hề hấn gì khi tay phẩy chiếc quạt giấy rất mạnh để giúp chị mát mẻ dễ chịu, vì chị lại đang dựa vào tôi như một sinh thể yếu ớt. Phụ nữ vẫn luôn là phái yếu, nhưng lại có thể làm tan chảy những gì cứng rắn nhất.
Thỉnh thoảng tôi cúi xuống ngắm nghía nét mặt chị lại chạm ngay khuôn ngực căng mịn phập phồng. Bản năng hoặc ký ức thời thơ ấu thôi thúc tôi chạm tay vào, nhưng chỉ mới là người yêu hợp đồng được ba ngày nên tôi cố gắng kiềm chế mình có những hành động lỗ mãng. Tôi chỉ dám đặt tay sau lưng chị và xiết nhẹ vòng eo tròn trịa. Chị nép sát vào vai tôi trong suốt buổi diễn, một cảm giác mong manh như thể chị sẽ bị kéo tuột đến một thế giới khác. Song tôi dường như nghe thấy nhịp sống trong cơ thể chị đang rất mạnh mẽ, hay bởi vì các mạch máu trong tôi cũng đang chảy dồn dập. Mỗi lần chị ngửa đầu lên ngắm bầu trời lại quét ngang qua cổ và gáy tôi một luồng khí như điện giật, khiến tôi tê cứng, hơi thở chị rất nồng nàn.
Chúng tôi về trước khi buổi diễn kết thúc một chút, ngồi sau xe, chị đã chịu vòng tay ôm tôi. Chị nói khi mà đã ôm ai đó thì người ngoài nhìn vào thì sẽ thấy rất tình cảm. Có tình cảm mới thấy tình cảm, trong suy nghĩ của chị liệu đã nảy sinh tình cảm gì với tôi chưa, hay vẫn đang là sự khôi hài của một bản hợp đồng tình yêu ngắn hạn. Tôi nói với chị, nếu hợp đồng hết hạn sẽ lại xin gia hạn nữa. Có thể lắm chứ!
*
Ngày thứ tư, tôi hỏi chị muốn đi đâu, chị nói cứ qua đón rồi sẽ tính. Tối đó khi chị bước ra khỏi cánh cổng diện một chiếc váy đen mỏng diêm dúa ôm sát cơ thể nom rất sexy, giờ tôi mới nhận thấy chị cũng là một người khá đẹp. Chị ngồi sau xe, chỉ hướng cho tôi đi, chẳng mấy chốc đến khu hồ Con Rùa, giọng chị đều đều giới thiệu: “Trong con hẻm kia có quán café “Hà Nội và tôi”, hàng tối ông chủ quán ôm đàn hát theo yêu cầu cho khách nghe hoài niệm về Hà Nội, cách bài trí trong đấy cũng rất ấm cúng, mình vào đấy nhé! Chị nhớ Hà Nội quá à!”. Tôi chiều lòng người đẹp của tôi, mọi sự nhõng nhẽo chị thể hiện trước đây khiến tôi sởn gai ốc thì giờ đây đáng yêu đến lạ.
Chọn một chiếc bàn nhỏ có duy nhất chiếc ghế dài dành cho hai người, tôi kéo chị dựa vào vai mình như những buổi tối trước đó. Cơ thể nóng ấm bên tôi ngoan ngoãn và mềm mại như một chú mèo cảnh. Nắm bàn tay thon gầy của chị tôi buột ra một lời khen: “Body chị đẹp thế mà giờ em mới biết đấy! Trước đây nhìn hổng thấy!”. Chị cười ngoác miệng một cái rõ nhanh: “Chị phải dấu dáng đi vì sợ nhiều kẻ chết quá, mắc oán lắm… hihi”.
Ông chủ quán tuổi đã khá cao, dáng bệ vệ ôm đàn ghita hát những bản nhạc trữ tình xuất nguồn Hà Nội, có vẻ yếu hơi nên tôi không thấy hay hoặc tôi chẳng có cảm giác gì về Hà Nội, thế là tôi chê dở hơn cả mình hát. Vậy mà chị cứ tấm tắc khen hay, rồi phân tích từng lời bài hát sao mà ý nghĩa thế. Ngày xưa toàn thấy chị nghe nhạc thị trường, chẳng rõ biết thưởng thức nhạc trữ tình từ bao giờ? Gout âm nhạc của chị đã có phần bác học hơn… Tôi không suy nghĩ về điều đó nhiều, bởi cơ thể chị trong chiếc váy mỏng ôm sát đang thu hút hết sự chú ý của tôi. Theo tầm mắt là bầu ngực nhô cao tròn trịa, dập dìu theo nhịp thở nhẹ nhàng khiêu khích bản năng của một thằng con trai trong tôi. Song tôi vẫn chưa là một người đàn ông nên không đủ mạnh bạo chạm vào điều khao khát của mình, bàn tay tôi lúng túng co duỗi các ngón một cách khó bảo. Đành lấp liếm cảm giác bằng cách xoa nhẹ vào mạng sườn hơi dư mỡ của chị qua làn áo mỏng. Chị kéo tay tôi ôm chặt vòng eo rồi bất ngờ xoay đầu thở một hơi dài từ cổ lên vành tai khiến tôi đông cứng trong giây lát. Giãn được các cơ ra tôi nói một câu thừa vô duyên: “Chị làm gì mà người em cứng đơ ra nè!”, đầu chị lúc lắc như trẻ con: “Có làm gì đâu!”, rồi với tay lấy ly nước uống chụt một hơi. Tôi cho rằng chị có ý khiêu khích mình. Nhưng tôi chưa đủ kinh nghiệm để xét đoán tâm lý phụ nữ, tôi không biết chị thực sự muốn gì. Vòng tay chị khi ngồi sau xe tôi trên đường về đã tự nhiên như một thói quen.
*
Ngày thứ năm, sân khấu kịch là điểm đến của chúng tôi. Những thói quen mới tạo lập từ đầu tuần được lặp lại, cánh tay bám vào eo nhau, đầu tựa vào nhau âu yếm như một đôi tình nhân đương thời mặn nồng. Tôi không chú ý được vào vở kịch, đôi mắt tôi thường xuyên chểnh mảng trượt xuống đúng đôi gò bồng đảo mịn mướt như nhung của người phụ nữ trong vòng tay mình. Một cơ thể nóng ấm kề sát bên khơi gợi, nhưng tôi chưa vượt qua được nhút nhát của một cậu trai tơ để làm điều gì đó mạo phạm chị. Tôi chỉ dám giữ chị bằng cánh tay ngượng ngịu và cơ thể cứng đờ của mình. Hai đối lập cận bề nhau, bám víu vào nhau, song không dám vượt qua bất cứ thứ rào chắn nào.
*
Ngày chủ nhật. Điện thoại báo có tin nhắn vào lúc 9 rưỡi sáng, tôi mở lên thấy tên chị: “Rảnh qua đi chơi nghen!”. Reply: “Hôm nay có việc với gia đình rồi, chiều tối sẽ qua, rồi đi chơi đến khuya luôn nhé!”. Nhanh chóng chị nhắn lại: “Huu, buồn chết đi được, ứ chịu đâu!”. Tôi dỗ dành: “Ngoan! Định đi đâu nói nghe coi. Thú vị sẽ qua rước…”. Chẳng biết chị có giận dỗi gì không, gửi tin nhắn cho tôi với giọng huề vốn: “Thôi ngủ tiếp đây. Ở nhà lo việc gia đình đi, khi nào rảnh qua. Bye”.
Hơn 3h chiều tôi qua đón chị, nắng vẫn còn tươi. Chị mặc một chiếc áo quây với một cái váy dài chấm gối khiến tôi xót xa cho làn da chị phải cởi chiếc áo sơ mi khoác ngoài của mình mặc vào cho chị. Thường xuyên than sợ đen mà chị vẫn cứ hồn nhiên phơi nắng vậy đó. Nhiều lúc tôi không hiểu chị bất cần hay không biết chăm lo cho bản thân mình nữa.
Tôi hỏi chị muốn đi đâu tôi đưa đi, chị phùng má chu mỏ kiểu dân teen ra dấu chẳng biết. Thường hay uống café bệt ở công viên 30/4 với bạn bè nên tôi rủ chị ra đó. Nàng “máy bay” của tôi hồ hởi hẳn lên: “Ừ, chị chưa bao giờ ngồi ở đó cả! Thử đi…”.
Sau khi gọi một ly bạc xỉu không khuấy lẫn café và sữa, chị ngồi chấm mút như một đứa bé vớ được thứ đồ uống ưa thích. Rồi thấy người cắp rổ quà rong đi qua, chị kêu thèm ăn xoài xanh và bắt tôi mua cho chị. Tôi đùa: “Mới làm người yêu có một tuần nên em không chịu trách nhiệm về việc thèm chua của chị đâu nhé!”. Chị hùa theo như quán tính: “Chị đang có bầu thật đó!”. Nếu chị có bầu thật, và nếu chị đẻ con thì tôi sao nhỉ? Chắc là cũng chẳng sao. Cùng lắm khi con chị biết nói, gặp tôi nó sẽ gọi bằng chú. Nhưng chắc gì lúc đó tôi còn gặp chị nữa.
Ngồi ở công viên được gần tiếng thì bị công an đuổi, tôi đưa chị ra bến Bạch Đằng hóng gió. Nơi bến sông này cũng có vài cặp yêu nhau đang tay trong tay chuyện trò. Tôi cũng ôm chị lãng mạn như kiểu Jack và Rose trên mũi tàu Titanic. Chị hướng ánh mắt bất động sang bờ sông xa mù bên kia, giăng giăng buồn xa xăm. Tôi vẫn thường hỏi sao đôi mắt chị hay nhìn vu vơ và gây gây một nỗi buồn như thế? Chỉ thấy nụ cười khỏa lấp nơi gương mặt ngơ ngác của chị: “Chẳng biết mình nhìn gì nữa vì thực tế lúc đó không hề nghĩ gì”. Không nghĩ ngợi gì người ta rơi vào trạng thái vô thức. Vô thức của chị khoác bộ áo sầu não thế sao? Vậy mà lúc nào trước đám đông chị cũng cố khôi hài…
Hoàng hôn cũng tàn, thôi không nhìn rõ sóng nước dập dìu, những nhánh bèo tan tác trôi cũng nhập nhòa bóng đêm, tôi kéo chị đi ăn tối rồi hỏi muốn đi đâu tiếp. Chị cong vành môi, mắt chớp hờ:
- Chúng mình hết chỗ chơi rồi nhỉ? Không biết đi đâu nữa thì… về đi!
- Sao được? – Tôi trợn mắt véo mũi “máy bay” của mình, chợt nảy ra ý định đen tối – Hay đi tìm sân bay nhe!
- Ừa, ra khu sân bay chơi cũng được. – Chị giả vờ ngây thơ hay không hiểu ý đồ của tôi nhỉ? Chị là một người phụ nữ từng trải, tôi vẫn chỉ mới là thằng nhóc. Phải chăng cứ muốn vờn cợt nhau?
Thần kinh tôi căng cứng, chở chị đi loanh quanh đường phố, lượn vào sân bay rồi lại vòng ra, ngang qua công viên Hoàng Văn Thụ, chỉ bấu nhẹ vào eo tôi: “Ê, vào công viên chơi đi!”. Thì vào, thực tình chưa bao giờ dẫn bạn gái vào công viên cả. Vài lần đi cùng nhóm bạn thì lại là ban ngày. Tôi khoác tay ngang eo chị dạo một vòng tìm ghế trống. An tọa, ôm chị trong vòng tay mà trong tôi dào dạt nguồn hứng khởi, lảng bảng thứ xúc cảm không kìm giữ được. Bàn tay tôi muốn chạm vào nơi mềm mại nhất trên cơ thể chị. Vượt qua những rụt rè, e ngại tôi di chuyển tay mình đến vành ngực chị, không thấy có phản ứng ngoài việc chị dựa vào tôi thẫn thờ, mắt hướng về một góc vô định. Và rồi khi tại vị trên đỉnh núi, tôi giật mình hỏi chị:
- Ủa, chị không mặc áo ngực sao?
- Thỉnh thoảng chị mới mặc, nó gò bó quá khiến chị thấy khó chịu…
- Khi đi làm cũng thế à?
- Ừ, lúc mặc lúc không.
- Trời… Vậy sao trước giờ mình không để ý nhỉ?
- Cũng như trước giờ em đâu có biết là chị đẹp… hihi.
- Chắc phải xin về công ty cũ làm quá!
- Điên, sẽ có ngày em chết vì gái!
Lúc nào chị cũng có thể nói những điều rất phũ và thản nhiên. Tôi giữ cơ thể thơm mềm của chị bằng những vuốt ve thật thà, mê mải. Đột nhiên chị ngẩng đầu lên nhìn tôi:
- Chúng mình hôn nhau đi!
- Hmmmm… – Tôi thực sự bị động, lúng túng, tôi chưa sẵn sàng hôn một người mà mình không yêu – Hình như em bị viêm nướu, e rằng hôn không ổn lắm!
- Khi em đánh răng bị chảy máu đúng không? Ai mà chả bị thế chứ!
- Chị cũng bị chảy máu chân răng sao?
- Ừa… Không thích hôn thì thôi vậy!
Có vẻ chị giận, tôi áp sát vào người chị, mơn man cặp môi bên vành tai chị, nhưng cơ thể bên tôi hờ hững, nếu hóa lỏng sẽ trôi tuột khỏi vòng tay tôi nhanh chóng. Tôi chợt nhớ lại những khát khao đang đốt lửa trong mình, thì thầm:
- Chúng mình tìm bãi đáp đi… – rồi sợ chị cố tình không hiểu, tôi giải thích bằng giọng hài hước – Tự nhiên em muốn tập lái máy bay quá…
- Không được đâu! – Chị dài giọng nũng nịu như trẻ con.
- Sao vậy? – Câu hỏi của tôi gấp gáp, hơi chút ngớ ngẩn.
- Không được là không được…
- Thì thôi vậy! – Tôi tiu nghỉu gục đầu sau làn tóc của chị. Làn da lụa là, tóc dài xõa mềm khiến tôi rất hứng khởi muốn xiết chặt chị áp vào da thịt mình, và tôi thực sự muốn cùng chị làm cái chuyện biến mình thành một người đàn ông trưởng thành.
Không hiểu sao chị từ chối tôi, lẽ ra chuyện ấy sẽ rất dễ dàng xảy đến với một người phụ nữ sành đời như chị. Tôi ngu ngơ, tôi chưa biết gì, và chị vẫn thường tếu táo sẽ là người dụ dỗ, truyền thụ kinh nghiệm vào đời cho tôi. Nhưng cuối cùng tôi úp mở ngỏ lời rủ rê thì chị lại thản nhiên từ chối, trong khi vẫn vuốt ve và truyền vào trong tôi cảm giác ái ân nồng đượm. Chẳng lẽ chị muốn kéo dài thời gian thử thách tôi?
Về Đầu Trang Go down
 
HỢP ĐỒNG YÊU(4)_KENG
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Những cuộc tình chia lìa chầm chậm-KENG
» Hợp đồng yêu (1)
» HỢP ĐỒNG YÊU(2)_KENG
» HỢP ĐỒNG YÊU(3)_KENG
» HỢP ĐỒNG YÊU(5)_KENG

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
♥11A1♥ THPT ĐA PHƯỚC ♥ WE ARE ONE :: Welcome to 11a1's 4rum :: Học Tập :: Khoa Học Xã Hội :: Văn :: Truyện ngắn-
Chuyển đến