♥11A1♥ THPT ĐA PHƯỚC ♥ WE ARE ONE
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

♥11A1♥ THPT ĐA PHƯỚC ♥ WE ARE ONE

Forum của cộng đồng member 11a1 THPT Đa Phước
 
Trang ChínhTrang Chính  PortalPortal  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 ĐÁNH RƠI BUỔI CHIỀU

Go down 
Tác giảThông điệp
KK Pham
Thành viên sôi nổi
Thành viên sôi nổi
KK Pham


Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 69
Điểm + Điểm + : 12
Birthday Birthday : 26/03/1993
Join date : 14/04/2010
Age Age : 31
Đến từ Đến từ : 11A1 THPT Đa Phước

ĐÁNH RƠI BUỔI CHIỀU Empty
Bài gửiTiêu đề: ĐÁNH RƠI BUỔI CHIỀU   ĐÁNH RƠI BUỔI CHIỀU EmptyThu Apr 22, 2010 8:17 pm

Đang trong cơn hoan lạc thì Hà buồn nôn. Cơn buồn nôn kéo đến bất ngờ đột ngột làm bao nhiêu cảm giác sung sướng ngất ngây tan biến. Cô vội vàng vùng dậy và chạy vào toilet. Những âm thanh nhớp nhúa váng lên làm cho không gian căn phòng chật trở nên ngột ngạt và ghê rợn một cách lạ kì.

Khang nằm đó, cả người buông xuôi, vẻ bực dọc. Những dạo gần đây, Hà thường đòi hỏi nhiều hơn, làm tình mạnh bạo hơn nhưng khi sắp đến đỉnh đểm thì cô lại lên cơn buồn nôn. "Hay là em có mang?" Khang hỏi, vẻ lo lắng " Em đi khám đi!"

Hà nằm rũ người, ôm lấy cái gối to màu trắng, trả lời bằngmột giọng yếu ớt nhưng vẻ quả quyết: "Không phải có mang đâu! Em đã thử que mấy lần rồi. Hơn nữa, đâu chỉ khi làm tình em mới buồn nôn! Mới ba ngày trước em vẫn có kinh đấy thôi!”.

Thực ra thì Hà biết. Cô nhớ đến cái hồi 17 tuổi, bị một người hàng xóm cưỡng hiếp. Cô đã khản cổ gọi bố mẹ, khản cổ gọi những cái tên thân thiết. trong đó có cả bạn trai cô - cậu bạn học cùng lớp. Nhưng rồi đáp lại cô chỉ có những tiếng cười ghê tởm của gã đàn ông đó.

Sau đó thì cô câm lặng. Cô không nói chuyện này cho bất kì ai. Gã đàn ông đó là giáo sư có cái đầu hói bóng nhẫy.

Năm cô đậu Đại học vào một trường danh tiếng. Hoảng hồn nhận ra vị giáo sư đó là gã đàn ông đầu hói trườn lên người mình năm nào. 19 tuổi. Cô trở thành người tình của vị giáo sư đó. Chẳng còn muốn gìn giữ làm gì cho cái trinh tiết khốn nạn đó nữa. Nó kéo dài một thời gian thì kết thúc. Khi cô nhận ra điều đó không cải thiện gì được cho quá khứ của cô mà chỉ càng làm cho nó tồi tệ hơn. Khi cái đầu hói ngày càng ăn sâu vào cả trong những giấc ngủ. Bản thân lúc đó không rõ mình đang làm gì. Một cách nực cười, cô muốn hành hạ thân xác mình.

Hà quen nhiều bạn trai. Đơn giản vì cô đẹp và giỏi. Cô không yêu ai, chính xác hơn là không thể yêu ai. Đã nhiều lần cô thử, và thậm chí quan hệ vớI họ để có thể làm cô quên, thay thế đi cái đầu hói đó, nhưng khi sắp đến đỉnh điểm, thân xác già, cái đầu hói hai màu tóc đang trườn lên người mình hiện rõ mồn một trong đầu. Và cô lại buồn nôn. Cơn buồn nôn ghê rợn đầy ám ảnh…. Cô nghĩ về viễn cảnh tương lai của mình, với một người cô yêu thực sự. Nếu cô che giấu giỏi suốt khoảng thời gian yêu nhau không để chuyện ấy xảy ra, rồi sau đêm động phòng, anh ấy hỏi cô vì sao mất trinh, cô đưa ra tờ giấy chứng nhận trinh tiết. Anh ta tin!? Thế là sống với nhau. Nhưng liệu lương tâm của cô có cho phép không khi dối lừa người ăn đời ở kiếp với mình.Và liệu cô có không buồn nôn khi sắp lên đỉnh điểm...

Còn nếu cô nói thật ra, thì sẽ thế nào? Sẽ thông cảm? Sẽ khóc cho cô. Hay hét toáng lên và bỏ chạy khỏi cô như đã từng có người đối với cô như thế.

Cô đã nhiều lần nói dối bạn tình rằng trong một lần vận động, cô đã bị té rách màng trinh. Cô cũng đã nhờ một bác sĩ làm một tờ giấy chứng nhận trinh tiết của mình. Sau đó thì cô trở thành người tình của vị bác sĩ đó một thời gian.

Từ đó, cô nghiệm ra, mọi đàn ông cho dù có thành đạt đến mức độ nào, cũng đều thích tình dục. Cho dù họ có bệ vệ có nghiêm khắc cỡ nào thì khi cởi truồng ra, đều là những CON nhiều hơn là NGƯỜI.

Khang cũng thế. Anh là một người thành đạt trẻ và đến với cô vì sự khao khát chinh phục cái đẹp. Và chắc chắn, vì tình dục. Cả hai đến với nhau rồi thôi, có nhau trong đời hay không cũng chẳng quan trọng.

Khang ngồi dậy, mặc quần áo và đứng dậy:”Thôi anh phải về”. Cô vẫn nằm yên trong im lặng, chẳng níu kéo, chẳng bảo nhau câu nào. Khang sẽ trở lại hay không trở lại cũng chẳng quan trọng với cô. Khi cánh cửa đóng sầm lại, đột nhiên cô nghe tim mình đau nhói.


***


21 tuổi. Cô bắt đầu cảm nhận được thế nào là tình yêu. Đó là một người lớn hơn cô 2 tuổi, học cùng trường. Anh ta đã dùng đủ mọi cách để làm xiêu lòng một người đẹp là cô. Anh viết thư tình hay và ngọt ngào đến nỗi nếu một ngày nhận được thư anh, cô cảm thấy bao muộn phiền tan biến. Anh đợi cô mỗi ngày trước cổng trường,đi đâu cũng đưa đón.

Cô yêu anh. Nhưng rồI lo sợ, nếu anh biết sự thật thì sao? Cô sẽ mất anh? Cái đầu hói ngày nào vẫn ám ảnh cô. Và tất nhiên, khi yêu một cách thực sự, người ta đều muốn tiến xa một cách lâu dài. Cô muốn mình chân thật với anh và kể cho anh nghe. Nếu anh thực sự yêu cô và chấp nhận.Đó sẽ mãi mãi là người đàn ông của đờI cô.

Vào một ngày, cô đã bình tĩnh nói rõ rành mạch với anh, rằng cô đã bị cưỡng hiếp và không còn trinh trắng nữa. Và sau đó, cô nhìn thẳng vào mắt anh và hỏi:”Như thế, anh có còn yêu em không?”. Anh sững người một lúc, rồi trả lời:”Anh yêu em không phải vì chuyện em còn hay mất. Yêu em vì con người và tâm hồn em. Ai cũng có quá khứ. Và quá khứ không phải lúc nào cũng là một khúc hoan ca! Anh càng thương em nhiều hơn, Hà à!”. Anh nói hay quá, hay đến nỗi cô đã cảm động và rơi nước mắt. Chao ôi, sống cả đời người, ai mà chẳng mong mỏi tìm được một tri âm tri kỉ có thẻ hiểu được mình. Và anh là một người như thế. Sau đó thì cả hai vẫn hạnh phúc bên nhau. Cô cho anh, một cách e dè như thể lần đầu cô quan hệ, vì anh là người đầu tiên làm cho cô cảm thấy hạnh phúc. Cơn buồn nôn không kéo đến rợn ngợp, chỉ thoảng qua rất nhẹ. Cô biết anh ấy sẽ làm cô quên đi cái đầu bóng nhẫy…

Cho đến một ngày, anh không liên lạc với cô nữa. Nhắn tin điện thoại đều không được. Tìm anh, anh nói bằng một giọng nhạc thếch: "Anh không muốn gặp nhau nữa". "Vì sao?". "Anh cảm thấy chúng ta không hợp nhau!". "Thế sao? Thế những lời hứa của anh? Anh đã nói yêu em suốt đời, đã hứasẽ cưới em làm vợ…". " Anh xin lỗi…"

Lúc ấy, không hiểu sao cái ý nghĩ về cái trinh tiết đột nhiên kéo đến. Cô nhìn anh bằng đôi mắt ứ nước: "Có phải vì em không còn trinh? Nhưng anh đã bảo bỏ qua rồi. Không quan trọng quá khứ kia mà…". " Em nói dối, trước anh, em đã cặp với vị giáo sư già, ông ấy đã nói với anh điều đó khi biết anh quen em. Sao em bảo em bị cưỡng hiếp??? Ông ấy còn bảo, em đâu chỉ đã từng ngủ với ổng?".

Anh hét toáng lên, nước mắt giàn giụa. Có lẽ anh đang đau?

Cô im lặng. Biết nói gì đây? Anh cũng im lặng. Mãi một lúc sau mới nói được một câu: "Em về đi!”. Rồi anh đóng cửa. Cô đứng đó. Nước mắt chảy đầm đìa. Một cuộc tình kết thúc mà cô không biết mình có thực sự là người có lỗi?


***


Cô thường online đêm. Khi nỗi đau nhức nhối khiến cô không thể nào ngủ được, cô đành bật máy lên và tha thẩn trên mạng. Cô ghét đàn ông. Nhưng mặt khác, cô lại cần đàn ông. Thế là cô chat với gay. Bình là gay. Cô kết bạn với Bình qua blog. Anh và cô tâm sự với nhau nhiều điều. Người ta có thể dễ dàng nói cho nhau tất cả khi bước vào thế giới ảo. "Tôi là gay!". " Tôi thì không phải! Tôi là một người con gái!". "Thế thì cô nói chuyện với tôi để làm gì? Hãy tìm những người đàn ông thực sự!". " Tôi không cần đàn ông!". "Thế cô cần gì?". " Tôi cần tình!". "Hahaha... Cô trông đợi tình ở một thằng gay như tôi?". Thế là quen nhau. Ngày nào cả hai cũng chat với nhau. Cô nói với Bình: "Tôi buồn quá, cô đơn quá, Bình ơi. Tôi đã qua nhiều cuộc tình, cuộc tình nào cũng khốn nạn!"

Bình cười, rồi khuyên cô, khổ gì buồn gì cũng là người bình thường, còn Bình, cậu bảo đã là người bất bình thường lại còn khổ hơn. Ba mẹ cậu cũng biết,họ đã đau buồn thế nào và cho cậu sống riêng vì: "Cứ nhìn thấy tôi là họ lạI khóc”.

Một ngày, khi những cuộc nói chuyện qua mạng đã trở nên thiết thân như hai người tri kỉ, cả hai quyết định gặp nhau tại một quán cà phê ở quận Phú Nhuận.

Hôm đó, Bình mặc áo trắng, mái tóc dài và mềm, ngồi ở bàn số 6, ngay cửa sổ. Trông Bình mong manh, gầy gầy. Anh rất đẹp, tựa như một thiên thần. Lúc ấy, Hà đã tiếc rẻ vì sao một người đàn ông như thế lại là gay?

Họ không nói gì nhiều với nhau, chỉ im lặng và nhâm nhi cà phê. Lần đầu tiên, rồi lần tiếp theo. Cuộc đời của mỗi người dần mở ra lại, kể về ấu thơ, kể về kỉ niệm, kể về những nỗi đau trong cuộc đời mỗi người…

Người yêu cũ của Bình là một người đàn ông thành đạt. Nhưng anh ta phải tránh đi búa rìu dư luận và làm tròn bổn phận gia đình nên đã bỏ rơi Bình và sẽ cưới một cô gái làm vợ. Bình đã đau khổ, đã khóc, đã có lần muốn tự vẫn. Nhưng rồi Bình đành chấp nhận sự thật. Mỉm cười chia tay anh mà lòng đau như cắt. Ừ thì, Bình và anh rồi cũng sẽ chẳng được ai thừa nhận. Sao Bình lại có thể ích kỉ như vậy. Xa nhau mà anh được hạnh phúc là tốt rồi. Vắng anh, Bình thấy cuộc đời vô nghĩa. Nhiều lúc muốn chết quách đi cho rồi, Nhưng Bình lại thương ba mẹ, Bình không thể chết. Muốn chết mà không chết được, còn gì đau hơn?

Đi với nhau, mọi người đều bảo một cặp đẹp đôi. Cô có thể thoải mái ôm Bình mà không ngại ngần. Cô hiểu tình cảm bền chặt nhất là tình cảm giữa gay và một cô gái. Cả hai trở nên thân nhau đến nỗi, những khi buồn cô lại qua nhà Bình ngủ. Cô nằm gọn trong lòng Bình mà lòng rất bình yên. Cảm giác ấy không ai có thể mang lại cho cô được.

Một đêm, sau khi cả hai cùng nhậu đến tận khuya, trong cơn say rượu, cuộn tròn trong ngực Bình, Hà chợt nói khẽ: "Mình yêu nhau đi!". Bình giật bắn người, ngạc nhiên: "Anh là gay kia mà.". "Không quan trọng. Thực sự, bây giờ em cũng không thể yêu một người đàn ông nào khác nữa, ngoài anh. Em cũng không cần anh yêu em. Anh hãy cứ sống với thế giới của anh. Nơi anh là chính anh. Chỉ cần để em yêu anh, thế thôi!”. Bình bật khóc. Cô cũng khóc. Hai người ôm lấy nhau. Bình bảo:”Mọi người gay đều khổ! Hà à!”.”Cả hai chúng ta đều khổ!”. Cô nức nở…

Hà đã quá sành sỏi với những chuyện chăn gối. Bình nằm yên bất động, một cảm giác kì cục và xa lạ khi người con gái đang chủ động sex với Bình. Tim đập nhanh, sợ hãi, không cảm xúc, nhưng Bình vẫn không hề né tránh. Lần đầu tiên, bên một người đàn ông mà Hà không có cảm giác buồn nôn, không ghê sợ. Không còn cái đầu hói bóng nhẫy nào, không cần đến giấy chứng nhận trinh tiết nào…


***


Vài tháng sau. Bố mẹ Bình mừng rỡ khi đến thăm cậu con trai và gặp cô trong nhà. Cô giới thiệu mình là ngườI yêu của Bình. Họ nói với cô rất nhiều, rằng, đó là cậu trai đích tôn và duy nhất của dòng họ. Rằng họ đã đặt niềm tin vào họ thế nào. Họ kể lại, vào năm 3 đại học, khi Bình công bố với gia đình chuyện cậu là gay, họ đã shock đến mức nào. Khóc, chửi bới, kêu gào…tất cả rồi cũng qua vì suy cho cùng, đó cũng là thằng con trai ngoan hiền, lễ phép chưa một lần nào làm phật ý cha mẹ. Và khi bác gái nắm tay cô và bảo: "Hãy ở bên nó, cháu nhé”, Hà gật đầu như một lời hứa chắc chắn.

Khi cơn buồn nôn không chỉ diễn ra ở những lần làm tình với đàn ông sắp lên đỉnh điểm. Cô biết mình có mang. Hà cảm nhận được một sinh linh bé bỏng đang hình thành trong bụng mình. Lần đầu, cô hân hoan đi bác sĩ và trào nước mắt khi bác sĩ nói: "Chúc mừng, chị đã có mang!”.

Cô báo cho Bình hay. Anh nhìn cô một lúc, vẻ mặt nghệch ra, rồi anh ngồi phịch xuống ghế salon. Đột nhiên Bình bật khóc. Anh nói mếu máo: "Anh không xứng đáng làm cha của đứa bé! Em sẽ không được hạnh phúc đâu! Rồi sẽ ra sao khi con nó sau này lớn lên, biết rằng cha nó là một người đàn ông cũng yêu một người đàn ông khác, nhưng lại là chồng của mẹ nó!?”. Cô cũng bật khóc theo anh: "Không, không, đó sẽ vĩnh viễn là một bí mật! Em sẽ kể về anh như một người đàn ông tuyệt vời nhất. Và anh xứng đáng được như thế. Vì anh còn thực sự “đàn ông” hơn rất nhiều người đàn ông. Anh hãy cứ sống thật với chính mình. Chỉ cần anh còn nghĩ về em, và cho phép em được giữ lấy đứa bé”. “Nhưng…”. “Không nhưng gì cả!”. Anh im lặng và nhìn mông lung về rất xa. Người ta có thể che giấu sự thật cả một cuộc đời sao?
H.T.P
Về Đầu Trang Go down
 
ĐÁNH RƠI BUỔI CHIỀU
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
♥11A1♥ THPT ĐA PHƯỚC ♥ WE ARE ONE :: Welcome to 11a1's 4rum :: Học Tập :: Khoa Học Xã Hội :: Văn :: Truyện ngắn-
Chuyển đến