♥11A1♥ THPT ĐA PHƯỚC ♥ WE ARE ONE
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

♥11A1♥ THPT ĐA PHƯỚC ♥ WE ARE ONE

Forum của cộng đồng member 11a1 THPT Đa Phước
 
Trang ChínhTrang Chính  PortalPortal  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  

 

 "Bạn thân"

Go down 
Tác giảThông điệp
KK Pham
Thành viên sôi nổi
Thành viên sôi nổi
KK Pham


Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 69
Điểm + Điểm + : 12
Birthday Birthday : 26/03/1993
Join date : 14/04/2010
Age Age : 31
Đến từ Đến từ : 11A1 THPT Đa Phước

"Bạn thân" Empty
Bài gửiTiêu đề: "Bạn thân"   "Bạn thân" EmptyThu Apr 22, 2010 8:15 pm

Tôi tần ngần nhìn Quỳnh bước vào lớp, trông Quỳnh hôm nay thật rạng rỡ với mái tóc dài vừa được cắt kiểu mới cùng chiếc áo thun thật khỏe mạnh.

Quỳnh được cánh con trai chúng tôi bầu làm hoa khôi của khối. Một người con gái hòa đồng, dễ mến nên tất nhiên, khối chàng theo để ý, trong đó có tôi. Tôi thích Quỳnh từ hồi mới vào đầu năm nhất. Nhưng với bản tính nhút nhát, tôi chưa bao giờ dám tỏ ý với Quỳnh.

Hoàng - thằng bạn thân ngồi cạnh - hích người tôi:

- Ê, bắt gặp mày nhìn lén người đẹp nha!

Tôi đỏ mặt:

- Mày cứ trêu tao!

Nó cười to và bảo:

- Có nhìn thì nhận, làm gì mà ngại! Người hì hà như mày biết bao giờ mới cưa đổ được Quỳnh!

- Thì tao biết phải làm gì đây?

- Yêu là một nghệ thuật và người lấy được tình yêu là một nghệ sĩ! - nó bật phá lên cười - Mày phải dùng mọi cách để đạt được tình yêu, cứ ngồi chờ mãi như thế này thì biết bao giờ? Mày cứ như hạt thóc thì đến lúc ra trường Quỳnh cũng sẽ chẳng đoái hoài gì tới mày!

- Tao không đủ tự tin, phải chi tao được như mày, khéo ăn nói, đẹp trai, học giỏi!

Nó đánh bốp vào vai tôi lần nữa, mắng:

- Mày phải dũng cảm và tự tin lên chứ!

Thế là Hoàng thành quân sự quạt mo cho tôi trong kế hoạch chinh phục nàng. Hoàng khéo ăn khéo nói, lại thường giỏi bày nhiều trò từ hồi còn học chung phổ thông. Nó chỉ tôi viết thư tình, chỉ tôi tặng quà gì cho nàng và phải biết tặng hoa không chỉ vào những ngày lễ.

Rốt cục thì Quỳnh đồng ý đi ăn kem cùng tôi. Tất nhiên đó là những bước khởi đầu quá tốt đẹp. Hoàng cười hà hà: "Thấy chưa, mày phải khao tao một chầu lớn mới được nha!". Tôi cười cười, nghĩ có được thằng bạn tốt như Hoàng thời này cũng hiếm.

oOo

Năm 3. Hầu hết sinh viên trường tôi đều rủ nhau đi làm thêm. Hoàng bảo: "Bên công ty của một người quen đang cần một group (nhóm) làm về event, đã có ba người rồi, còn cần hai người nữa. Tao với mày làm nhe! Một dạng làm freelance (tự do thời gian) nên không phải lo lắng gì nhiều đâu. Miễn là hết việc thôi". Tôi gật đầu, đối với sinh viên bọn tôi thì học hỏi kinh nghiệm vẫn là chính, thế là hớn hở dốc hết sức mình vào công việc mới.

Đứa thì lo thiết kế, đứa phải chạy đi liên hệ âm thanh ánh sáng, đứa lại lo công tác PR. Vì là bạn thân của nhau nên khi ai xong việc của mình là lập tức nhào vào giúp bạn.

Công việc của tôi là PR nên hầu như không lúc nào được nghỉ. Sau giờ đi học, tôi đều tranh thủ làm đến tận 2, 3 giờ sáng, không còn thời gian để dành cho Quỳnh nhiều nhưng tôi vẫn nhắn tin đều đặn cho Quỳnh. Dần dà những tin nhắn gửi đi và nhận được những câu trả lời nhát gừng, ngắn ngủn. Có lẽ Quỳnh giận. Hết dự án rồi, tôi sẽ lại dành thời gian cho Quỳnh, tôi sẽ chở Quỳnh đi xem kịch vì nàng là người biết cảm thông cùng tôi kia mà. Thấy tôi rầu rầu, Hoàng an ủi: "Con gái là thế, không sao đâu! Đàn ông phải lo công việc mà!".

Lần đầu đi làm, tôi mới hiểu thế nào là áp lực công việc, là những khó chịu phải im lặng mặc dù mình đúng. Có những thay đổi không ai báo tôi hay, tôi cứ làm theo hoạch định, thế rồi bị mắng một trận té tát, rằng sao tôi không có đầu óc, rằng tôi lười biếng không chịu cập nhật thông tin của công ty. Tôi ngớ người, cảm thấy bực mình vì sự vô lý đó. Tôi nhìn sếp, cố gắng không đáp trả. Tôi hiểu sếp đang mệt mỏi, stress nặng, cần tìm một cái recycle bin. Và cái recycle bin đó là tôi.

Sếp bảo tôi là người không có nhiều kinh nghiệm nhất trong công ty này, là nguyên nhân làm trì trệ tiến độ mọi công việc, là một kẻ lười biếng không chịu làm việc khi tất cả mọi người đều phải chạy đôn chạy đáo... Tôi nhẫn nhịn, cố không bật ra tiếng chửi thề. Hoàng đứng cạnh, ghì chặt vai tôi. Sếp đi rồi, Hoàng vỗ vai tôi, bảo: "Chuyện thường tình khi đi làm ấy mà, mày chấp làm gì, miễn là mình làm tốt công việc thôi! Mày làm vất vả, tao biết mà!".

Kết thúc dự án, nghiệm thu công việc, tôi thấy hài lòng vì phần việc của tôi không bị phía khách hàng than phiền. Họ cũng cho rằng đó là phần được thực hiện tốt nhất.

Sếp trẻ không nói gì nhiều, không than phiền cũng không khen ngợi. Hoàng cầm một phong bì tiền đưa cho tôi, vỗ vai rõ mạnh: "Mày là đứa cực khổ nhất nhóm, ngày nào cũng quần quật làm việc nên nhiều hơn mọi người một tí!". Tôi ái ngại: "Tao có làm nhiều hơn ai gì đâu...". Hoàng cười, sếp trẻ cũng cười, bảo tôi không nhận thì mọi người sẽ giận. Cầm số tiền vài triệu đồng trong tay, tim tôi như nhảy cẫng lên. Những đồng tiền đầu tiên tôi làm ra.

Cả nhóm rủ nhau đi ăn tiệc mừng hoàn công, nhưng tôi từ chối: "Em bận việc rồi, mọi người cứ đi đi, có gì em sẽ tới sau". Tôi muốn dành thời gian cho Quỳnh để bù lại những ngày qua.

Tôi gọi cho Quỳnh nhưng nàng không trả lời. Quỳnh chỉ nhắn tin: "Anh đi mà yêu công việc của anh!", rồi phía bên kia chỉ còn là tiếng ò í e không liên lạc được.

Chỉ còn một mình tôi trong phòng làm việc! Hoàng để quên laptop ở lại công ty, tôi chán nản ngồi vào check mail trước khi ra về. Nó vẫn chưa đóng hộp thư, tôi định đóng lại giúp nó thì tò mò khi thấy rất nhiều email của Quỳnh. Những dòng chữ như nhảy múa trên màn hình khiến mắt tôi như hoa cả lên. Tôi không thể tin được đó là sự thật. Trong thời gian tôi bắt đầu với công việc làm event cũng là lúc Hoàng và Quỳnh quen nhau.

Tôi bất ngờ dừng lại ở một email khác. Đó là email của Hoàng gửi cho sếp trẻ và hai thành viên còn lại trong nhóm về một bảng chi phí hoàn toàn khác với bảng tôi đã nhận được. Trong đó, số tiền mỗi người nhận được không dưới một ngàn đô. Tôi tròn xoe mắt đọc đi đọc lại bảng chi phí ấy và dòng chữ được gửi đi từ Hoàng cho sếp trẻ: "Thằng Quân khờ lắm, nó không biết gì đâu, cho nó vài triệu là nó mừng lắm rồi!".

Tôi ngẩn ngơ ngồi mãi ở đó. Chẳng biết trong lòng nghĩ gì. Tôi nhớ lại cái vỗ vai thân tình của Hoàng, rằng: "Mày là đứa cực nhất! Số tiền đó xứng đáng với mày, mày như vậy là tụi này giận!". Những giọt nước mắt chảy ra. Không chỉ vì tiền.

oOo

Tôi xin nghỉ làm. Hoàng tỏ vẻ ngạc nhiên, tôi vẫn cười nói với nó như thể chưa có chuyện gì xảy ra, rằng mẹ tôi bắt tôi phải học. Hoàng chậc lưỡi: "Nhóm mà thiếu mày giống như mất một cánh tay còn gì? Tôi chỉ cười cười.

- Chuyện mày và Quỳnh sao rồi?

- Chấm dứt rồi!

- Sao vậy?

- Không hợp, thế thôi!

Hoàng tỏ vẻ buồn buồn, lại chậc lưỡi tiếc nuối: "Thôi, duyên phận do trời định, mày đừng buồn!". Tôi nhe răng, bảo: "Có gì mà buồn!". Rồi tôi xách xe rời khỏi công ty.

Lúc ấy, tôi chỉ muốn đấm vào mặt Hoàng một cái. Nhưng cuối cùng tôi đã không làm vậy. Có lẽ tôi là người yếu đuối, dở hơi nhưng tôi không thể nào vi phạm nguyên tắc của mình. Tôi coi Hoàng là bạn, à không, là anh em mới phải. Tôi nghĩ về Quỳnh, cô bạn gái xinh đẹp tôi hằng yêu thương. Tôi nghĩ về sếp trẻ và những con người trí thức.

Hoàng nhắn tin hỏi: "Mày ổn chứ!". Tôi trả lời: "Tao ổn! Đừng lo cho tao!". "Có gì thì tâm sự, mình là bạn thân kia mà!".

Tôi bật cười, nhắn lại: "Ừ, mày quả là thằng bạn thân tốt nhất!"....
Về Đầu Trang Go down
 
"Bạn thân"
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» phim "nghịch cảnh"--đạo diễn at117
» phim "TRY"--học sinh Nguyễn Chí Thanh
» "Gloomy Sunday"

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
♥11A1♥ THPT ĐA PHƯỚC ♥ WE ARE ONE :: Welcome to 11a1's 4rum :: Học Tập :: Khoa Học Xã Hội :: Văn :: Truyện ngắn-
Chuyển đến